Phong thủy

[BL/ Novel] Payback – Paid Payback (19) – Wattpad

Sau đây là tổng hợp các bài viết Payback đam mỹ hữu ích nhất được tổng hợp

Ngày hôm sau. Những kẻ ồn ào lại đổ xô đến văn phòng. Hansoo và Johyun giương hai mắt long lanh nhìn PD đến để ghi hình với vẻ mặt tò mò phát chết muốn biết về trận đấu thứ ba. Không biết có phải do buổi quay với phát thanh viên hay không mà PD đã đưa cho tôi tấm thẻ thông tin về trận đấu thứ ba với giọng nói nhẹ hơn trước kia. Tôi đọc nội dung được viết trên thẻ ngay trước camera.

“Trận đấu thứ ba là một trận đấu câu đố. Mỗi người đặt 10 câu hỏi phù hợp với chủ đề được đưa ra và thử thách đối phương. Người có nhiều số điểm nhất sẽ giành chiến thắng.”

Trước mắt vẫn không có gì đáng bất ngờ lắm vì nó đã nằm trong dự liệu. Vấn đề là dòng tiếp theo.

“Trận đấu câu đố sẽ diễn ra vào lúc 9 giờ tối thứ 6 tuần này…”

Tôi ngẩng đầu lên nhìn PD một cái rồi đọc hết.

“Và sẽ được phát sóng trực tiếp.”

Tôi không thể hiểu được. Vì vẫn còn hai lần phát sóng nữa nên trận đấu cuối cùng đúng ra phải được ghi hình và phát sóng tuần sau chứ? Nhưng PD đã lắc đầu, nói là sẽ cho người xem biết kết quả trận đấu lần này trước rồi mới phát sóng quá trình luyện tập trong tập cuối.

Rốt cuộc là tại sao? Tôi hỏi lại, nhưng chỉ nhận được câu trả lời rằng ý của PD Shin đã quyết như vậy đấy. Đài truyền hình nói là dù thế nào cũng phải làm cho tỷ lệ người xem cuối cùng tăng lên. Để được như vậy, trước đó phải làm sao cho tập 4 có được thật nhiều sự chú ý của người xem, và ý tưởng trận đấu câu đố trực tiếp đã được đưa ra.

Tuy nhiên, là tôi hay là Chae Do-sang đều không phải gương mặt đình đám gì nên trừ phi họ tổ chức chương trình khoả thân trong buổi phát sóng trực tiếp thì tỷ lệ người xem không thể nào tăng đột ngột được. Lẽ nào Chae Do-sang sẽ cởi áo? Nghi ngờ nổi lên, tôi chuyên tâm suy nghĩ mình sắp phải làm gì. Bây giờ tôi phải ra câu hỏi. Nghe thì có vẻ dễ, nhưng thực ra chẳng có cái gì chạy vào đầu nổi. Tôi đã suy nghĩ xem mình phải đưa ra câu hỏi gì thì chợt nhận ra xung quanh quá mức yên tĩnh. Đội ngũ quay phim đã rời đi nên đáng lẽ phải nghe được tiếng buôn chuyện phiếm của Hansoo và Johyun mới đúng, nhưng dường như ở đây chẳng có ai cả. Tôi ngước mắt lên. Và đối diện với bốn con mắt đang nhìn tôi.

“Làm sao vậy?”

“Hyung, lần này hết cách rồi.”

Hansoo nói bằng một giọng bi thương. Cái gì hết cách?

“Chứ sao nữa. Là câu đố đó hyung, không đời nào hyung lại thắng được một trận đấu câu đố cả!”

Nghĩ lại thì ánh mắt của Johyun khi nhìn tôi cũng tràn ngập vẻ tiếc nuối.

“Chúng ta không thể moi đáp án từ bên kia sao ạ?”

“Moi nội tạng của cậu ra thì thế nào nhỉ?”

“Ồ ồ~ Quả nhiên là một phát ngôn dễ thương của cựu chủ nợ đó tiền bối.”

“…”

“Làm ơn đừng nghĩ đến việc moi nó ra thật ạ.”

“Vậy thì ngậm miệng đi.”

Vâng. Johyun vừa đáp vừa cười tủm tỉm. Sao cứ có cảm giác như tôi chỉ là một trò cười với hai thằng nhóc này vậy chứ?

“Taemin hyung, giờ không phải lúc để kiểm tra xem nội tạng của Johyun có tươi hay không đâu. Hyung mau gọi điện cho giám đốc Yoon đi. Phải mau chóng báo tin lại để còn nghe xem phải lập đối sách như nào nữa chứ hyung.”

“Không có gì phải bận tâm cả.”

“Hyung gọi hồi nào vậy?”

“Chưa gọi.”

Tôi chỉ nhắc lại lời hắn đã nói tôi trước trận đấu đấm bốc thôi. Nói xong lời đó, cả hai nhìn mặt nhau rồi lại nhìn tôi.

“Vậy là, lần này cũng có thể làm được gì đó nhờ giám đốc Yoon sao ạ?”

“Không hỏi được là ngài ấy định dùng cách gì sao ạ?”

Tôi im lặng nhìn hai người thay vì trả lời. Mới trận đấu đầu tiên đây cả hai còn không dám tin tưởng, vậy mà bây giờ còn chưa nghe cách hắn dùng là gì đã có vẻ an tâm rồi.

“Giờ thì tin vào Yoon Jay rồi à?”

“Không thể không tin tưởng được mà ạ. Em đã trải nghiệm đủ để hiểu được qua các tập phát sóng của chương trình rồi đấy.”

Johyun cười rồi nói thêm.

“Nói thật là, qua vụ việc lần này, em đã phải nhìn nhận ngài cựu giám đốc Yoon bằng một con mắt khác. Dù đã nghe nói ngài ấy có năng lực làm việc tốt thì em cũng chỉ nghĩ là giá trị đi đôi với chức vị, nhưng lại không phải. Lúc giám đốc Yoon từ chức và tiền bối bị đuổi khỏi Dream, tiền bối biết là mọi người đều rỉ tai nhau cái gì không? Nói là cho dù giám đốc Yoon có như thế nào đi nữa thì cũng không thể nào nâng đỡ tiền bối mà không có hậu thuẫn được. Bọn họ còn cay nghiệt cười nhạo cả hai đều biết thân biết phận mình nữa. Chuyện tiền bối tham gia thử vai phụ cũng bị đem ra mổ xẻ. Và khi thừa nhận việc này, giám đốc Yoon cũng bị nói là sắp rớt đài rồi. Nhưng mà nhìn bây giờ đi. Phía Chae Do-sang hối lộ, gây áp lực cho đài truyền hình, cái nào cũng thất bại toàn tập. Tiền bối hiện đang là một nghệ sĩ có hình tượng cool ngầu rần rần cả trên mạng đó. Vì chương trình đang trở thành một chủ đề sôi nổi nên cả em với Hansoo cũng được thơm lây luôn mà. Tiền bối, anh chưa bao giờ xem phản ứng trên mạng đúng không?”

“Làm sao mà xem được chứ! Hyung phải đổi điện thoại của mình trước đi này. Thời buổi hiện giờ còn ai xài điện thoại di động dạng tệp tin này nữa đâu?”

Còn tôi. Và hàng tá con người đi ngoài đường kia.

“Cũng đúng, mọi người đều bảo hyung dùng điện thoại tệp tin kiểu này rất dễ thương mà, vì hình tượng nên dùng tiếp cũng được, nhưng dù vậy thì hyung cũng phải mua một cái máy tính bảng để còn mang theo bên mình chứ. Hyung không biết là mình đang nổi tiếng thế nào đúng không?”

“Tôi chỉ biết là giờ đã đến lúc đập cậu rồi thôi.”

“Hehe, giờ em chả còn sợ gì nữ… Uwhoaa!!”

Hansoo vừa né được nắm đấm sượt qua của tôi liền hét lên với ánh mắt kinh ngạc.

“Xém tí là em bị đánh trúng rồi đó.”

“Thì đấy.”

“…”

Ngậm miệng được một đứa. Johyun có gì muốn nói luôn không. Thấy cái nhìn của tôi, cậu ta bước thụt lùi với một nụ cười ranh mãnh.

“Em chỉ nói về chuyện của giám đốc Yoon thôi đó nha.”

“Khen cái tên điên đó thì tôi càng bực bội hơn.”

“Dù sao thì cũng đáng mong đợi lắm mà ạ. Cuộc thi câu đố lần này rốt cuộc làm cách nào để tiền bối thắng được. Thật đó. Nó làm em nhớ tới một thuyết âm mưu rằng chương trình này ngay từ đầu đã là một phần trong kế hoạch tầm cỡ vĩ mô của giám đốc Yoon rồi.”

Thuyết âm mưu. Tôi cũng nghi ngờ rằng tất cả những gì diễn ra cho đến hiện nay đều luôn nằm trong kế hoạch của tên điên, và mục đích không phải vì muốn tôi chiến thắng mà là mang một ý nghĩa khác. Tất nhiên là không thể nào dự đoán được đúng chính xác toàn bộ mọi tình huống trừ khi có khả năng biết trước được tương lai. Dù vậy thì việc nhìn tên điên với ánh mắt nghi ngờ cũng không phải là lỗi của cậu ta.

“Thế nên, cách để chiến thắng là gì.”

Tôi vừa hỏi tên điên, vừa vật lộn để nghĩ ra 10 câu hỏi cho Chae Do-sang. Trở nên quen thuộc như ngôi nhà đã sống được vài năm, tên điên đã ở lì trong căn phòng gác mái của giám đốc cho đến tận đêm khuya. Vốn dĩ bình thường hắn không nán lại đây lâu. Vì mỗi khi tên điên đến là giám đốc đều cách 30 phút ghé thăm một lần, hắn không thích thế vì không thể bám dính với tôi được. Nhưng vừa hay tin hôm nay giám đốc bận đi tham gia cuộc gặp mặt cùng với phu nhân là hắn đã nhàn nhã ngồi xem bộ sưu tập kiếm hiệp của phu nhân.

“Em biết thì được gì?”

Còn được cái gì nữa? Tôi là người giải câu đố thì đương nhiên là phải biết đáp án mới thắng được chứ!

“Không lẽ em lại mang cái suy nghĩ vô dụng rằng nếu nỗ lực gì đó trong 5 ngày thì sẽ có thể thắng được sao?”

“Chứ cứ để thua đi à?”

“Phải thắng, nhưng em không cần phải làm gì cả.”

“Giải thích cho rõ ràng đi. Đừng có tự cao tự đại như thể chỉ có một mình anh biết tất cả mọi thứ.”

Chướng mắt. Quyển sách hắn đang đọc cũng thật chướng mắt. Tựa đề ghi bằng Hán tự đó cũng thật chướng mắt. Đã thế còn chưa đủ, phía dưới lại có thêm dòng Hán tự… Hử? Hán tự? Tôi nhìn kỹ lại. Khê hác chi dục*. Tôi nhanh chóng kiểm tra lại điều kiện cho câu đố.

(*) 계학지욕 (溪壑之慾). Nghĩa là lòng tham như suối chảy vô hạn từ trong khe núi, một lòng tham không bao giờ dập tắt. Cho phép tui dùng Hán Việt chứ tui không dám chế bậy ;-;

Số 1: Câu đố ba từ khoá.

Số 2: Thành ngữ bốn chữ.

Nó là một thành ngữ bốn chữ. Có thể chọn bừa bất cứ cái nào trong sách thành ngữ bốn chữ, nhưng bất cứ cái nào cũng chẳng dễ dàng gì. Nhưng cái này thì tôi lại có chút cảm giác. Đó là câu lần đầu tiên trong đời tôi nghe. Hơn nữa, có từ ‘dục’ được đưa vào nên cũng là một câu đố phù hợp với trận đấu ‘dục’ này. Tốt. Lấy ‘Khê hác chi dục’ này đi. Tôi miệt mài viết câu hỏi số 2 vào trên giấy và rồi cảm nhận được một ánh mắt khác. Tên điên rời mắt khỏi cuốn sách và nhìn tôi.

“Định chọn ‘Khê hác chi dục’?”

“!”

Tôi nhăn mặt để giả vờ như không ngạc nhiên.

“Giải thích kế hoạch của anh đi.”

“Đừng nghĩ câu số 3. Câu đó để tôi.”

Hắn lơ luôn lời tôi nói. Tôi nhìn lại tờ giấy. Số 3: Thuật ngữ liên quan đến triệu chứng, hiện tượng. Mẹ nó. Nếu phải đặt câu đố giống như vấn đề thế này thì phải làm sao chứ? Hắn mà không nói thì tôi cũng thực sự không biết phải làm gì. Triệu chứng, tôi chỉ có thể nghĩ đến triệu chứng cảm cúm thôi. Vậy câu đố số 3 đã được giải quyết.

“Nếu không nói ra kế hoạch của anh thì đi ra ngoài đi.”

“Trước khi đặt câu đố số 1, giải câu đố của tôi trước.”

“Câu đố của anh là sao?”

“Một âm mưu. Cy Tombly năm 1962. Cái chết năm 55 tuổi.”

À, cái đó. Tôi nhanh chóng viết nó vào câu đố số 1. ‘Một âm mưu. Cy Tombly năm 1962. Cái chết năm 55 tuổi.’ Xong. Câu số 1 cũng hoàn thành rồi.

“Đừng có tiếp tục nói lảng sang câu đố với tôi, nói âm mưu của anh đi.”

Tất nhiên, tôi cũng không có ý định ngăn cản nếu hắn cứ liên tục nói lảng sang câu đố khác. Câu số 4 là thuật ngữ về thể thao nên tôi có thể tự làm, nhưng câu số 5 lại có hơi nan giải. Số 5: Câu hỏi liên quan đến chữ số 5. Nhảm nhí. Đúng là nhảm nhí.

“Đã nói rồi mà. Có biết thì em cũng không có gì phải làm đâu.”

“Vậy chẳng nhẽ anh muốn tôi trả lời sai hết câu hỏi rồi thua chắc?”

“Ít nhất cũng sẽ đúng được một câu.”

“Làm sao anh biết?”

“Vì có một chance mà.”

Nghĩ lại thì trong quy tắc đúng là có nói người chơi có một chance thật. Chance được phép tìm kiếm trên mạng hoặc là gọi điện thoại. Đương nhiên là tôi sẽ gọi cho tên điên. Trả lời không đúng thì chờ bị cười thối mặt trên sóng truyền hình đi.

“Nhưng làm sao chỉ trả lời đúng một câu mà có thể thắng được?”

“Không phải là không có khả năng.”

Hắn đáp, mắt vẫn không dời khỏi sách. Hở? Trong đầu tôi loé qua một thứ như tia chớp.

“Đó là kế hoạch của anh? Tôi trả lời đúng có một câu và giành chiến thắng?”

Câm nín thật. Nghĩa là bên kia sẽ không thể trả lời đúng một câu nào của tôi. Khoan đã. Cũng không hẳn là không có khả năng. Ngược lại nghe còn rất ổn. Tôi là người đưa ra câu hỏi. Thế không phải chỉ cần đặt ra câu hỏi mà bên kia tuyệt đối không cách nào trả lời được là xong rồi sao?

“Nếu may mắn có câu hỏi mà em biết thì sẽ trả lời đúng thêm được một hai câu nữa.”

“Không thể nào. Bên đó cũng sẽ chỉ đặt ra câu hỏi khó nhằn để tôi không thể đoán đúng được một câu nào thôi mà?”

“Không phải câu nào cũng vậy. Sẽ có 3 câu hỏi ở mức độ dễ. Vì muốn em bị mất hình tượng bởi ngay cả câu hỏi dễ cũng không trả lời được. Nếu đã điều tra em thì có khi hơn phân nửa đều là câu hỏi dễ đấy.”

Nếu lời hắn nói là sự thật thì tôi không biết mình nên vui hay nên buồn nữa.

“Bọn họ thật sự chấp nhận rủi ro thế cơ à? Lỡ như tôi đoán đúng tất cả thì sao?”

“…”

“Nhìn tôi bằng ánh mắt đó là sao hả?”

“Nếu nói đùa thì phải cười chứ.”

Giữa chúng tôi có một sự im lặng đầy căng thẳng, cuối cùng tôi mở miệng.

“Thế thì tôi phải xin lỗi vì nó không buồn cười nhỉ.”

“Ừ.”

Rồi hắn lại đọc sách. Tôi cũng nhìn xuống tờ giấy để nghĩ ra câu hỏi. Và một lát sau lại ngước mắt lên.

“Anh không đi à?”

“Tôi định ngủ rồi mới đi.”

“Đừng có trách chỗ tôi lộn xộn bẩn thỉu, thích nằm lăn lộn thì đi mà về cái nhà đẹp đẽ của anh mà lăn lộn đi.”

“Không thích. Tôi thích trách em và lăn lộn ở đây đấy.”

“Anh là trẻ con chắc?”

“Cũng có thể là trẻ con. Trước mặt em thì không nhất thiết phải ra vẻ người lớn làm gì.”

Tôi cau mày nhìn hắn, nhưng hắn vẫn không rời mắt khỏi quyển sách và mở miệng.

“Ở trước mặt em, tôi sẽ càu nhàu rõ rằng tôi không thích những gì tôi không thích, tôi sẽ vừa đọc sách võ hiệp vừa nằm lăn lộn, và khi muốn ở bên em thì tôi cũng sẽ bám dính lấy mà chẳng cần phải chịu đựng gì cả.”

Tôi nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu mà không nói lời nào, rồi quay trở lại với câu đó. Chúng tôi đấu khẩu thêm vài lần nữa cho đến tận đêm khuya. Chỉ có thế. Hắn tiếp tục đọc truyện kiếm hiệp, tôi tiếp tục làm việc của tôi. Không hề làm tình, cũng không có lời thổ lộ rùng rợn nào. Nhưng lại rất tốt.

Cho đến ngày thi đấu trực tiếp thì không có nhiều buổi quay nào khác. Vài ngày sau, ngay trước ngày diễn ra trận đấu, tôi gọi Hansoo và Johyun đến để quay cảnh cùng nhau nghĩ ra câu hỏi rồi vội vàng kết thúc buổi quay.

“Không phải là phát sóng trực tiếp cả tiếng đồng hồ sao. Sao lại ít cảnh quay vậy ạ?”

Hansoo dính lấy phụ tá biên kịch thân thiết và hỏi. Tôi và Johyun giả vờ làm việc khác ở bên cạnh rồi nghe ngóng.

“PD Shin đang đấu một trận với cấp trên đấy. Vì cái đó mà cả tuần nay loạn cào cào hết cả lên. Vì cấp trên chưa chấp thuận nên không biết là tập tuần này có chiếu trực tiếp hay không nữa. Tới giờ vẫn chưa có quyết định chính thức.”

“Ngày mai là phát sóng rồi mà ạ? Truyền hình trực tiếp trận đấu câu đố thì có vấn đề gì được chứ?”

Tôi cũng không hiểu. Có vấn đề gì mà phải cãi cọ cả tuần như vậy?

“Vì là phát sóng trực tiếp nên có thể sẽ phát sinh nhiều vấn đề ngoài ý muốn, xem ra phía cậu Chae Do-sang đang phản đối việc này đó.”

“Vì sao? Họ sợ thua à?”

“Haha, tôi không chắc lắm.”

Phụ tá biên kịch vừa cười vừa nhún vai.

“Dù sao thì, việc lựa chọn phát sóng trực tiếp cho chương trình cũng là để đáp ứng tỷ lệ người xem như mong muốn của đài truyền hình thôi, vậy mà cuối cùng lại bị phản đối. Rốt cuộc họ muốn chúng ta phải làm sao mới được cơ chứ.”

Nhưng để gia tăng tỷ lệ người xem cũng đâu nhất thiết phải phát sóng trực tiếp đâu nhỉ. Hoặc là do tôi không rành về công việc phát sóng. Ngược lại phải nói đến PD Shin, không hiểu sao lại một mực khăng khăng muốn phát sóng trực tiếp.

“Vậy ngày mai có thể sẽ không phát sóng trực tiếp trận đấu câu đố nữa sao ạ?”

“Không đâu, vẫn tiến hành đó. PD Shin nói là hôm nay sẽ chỉ chiếu trước teaser thôi.”

“Vậy là may rồi. Nói là may có đúng không nhỉ?”

Hansoo hỏi mà không tự tin cho lắm. Chắc là vì vừa hỏi vừa nghiêng đầu nên phụ tá biên kịch nói cậu nhóc dễ thương rồi cười khúc khích trước bộ dạng đó. Chỉ có tôi và Johyun là bày ra vẻ mặt thối rữa.

“Nếu muốn tiếp tục may mắn thì tốt nhất là hãy giữ thật kín câu hỏi và đáp án của mình cho đến buổi phát sóng đi nhé.”

Cô nói xong rồi vội vã rời khỏi văn phòng.

“Hyung, hyung nghe thấy chưa! Đỉnh thật đó! Hình như Chae Do-sang không có tự tin thắng hyung thì phải! Nghe có lý không cơ chứ?”

“…”

“… em biết rồi ạ, bỏ ghế xuống đi hyung.”

Tôi đặt cái ghế xuống đất nhưng vẫn không bỏ tay ra. Hansoo mở miệng đầy cảnh giác.

“Dù sao thì, Chae Do-sang đang có vẻ không tự tin cho lắm đó hyung.”

“Vậy thì ta càng phải cẩn thận hơn.”

Johyun chen vào và nhìn tôi.

“Chính phụ tá biên kịch cũng đã nói là phải giữ thật kín đó thôi. Chae Do-sang sẽ dùng bất cứ giá nào để có thể thắng được trận đấu, nhưng để làm thế thì sẽ không còn cách nào khác ngoài cách lấy trộm câu hỏi của tiền bối.”

Cậu ta đưa ra lời khuyên với giọng nói nghiêm túc nhưng tôi không để tâm nhiều lắm. Lấy trộm không phải cách duy nhất để chiến thắng. Không biết chừng bên kia cũng lên kế hoạch chiến lược giống với cách mà tên điên đã chỉ cho tôi. Toàn bộ đều là câu hỏi khó và giành chiến thắng với tỉ số 1:0 bằng mọi giá. Trong trường hợp này, nhất định phải trả lời đúng một câu hỏi bằng cách dùng chance, nhưng chẳng phải bên đó cũng có Jung Eui-chul tương tự như tên điên sao. Nếu vậy thì cuối cùng trận đấu sẽ sẽ trở thành cuộc đối đầu giữa tên điên và Jung Eui-chul.

Dựa vào sự quan tâm to lớn của Jung Eui-chul đối với tên điên trong thời gian qua thì tôi nghĩ đương nhiên là anh ta cũng sẽ chọn chiến lược này và đối đầu một trận với tên điên. Ít nhất Jung Eui-chul có thể sẽ phản đối ăn cắp câu hỏi. Vì vậy, tôi đã quên đi lời nói của phụ tá biên kịch. Điều tương tự cũng xảy ra vào ngày phát sóng trực tiếp.

Vì là phát sóng trực tiếp nên tôi phải tới sớm trước vài tiếng và ngay lập tức đi vào diễn tập, cứ thế đi qua đi lại giữa phòng chờ và sân khấu. Vào ngày này, giám đốc cùng với ông quản lý đã chăm lo cho mọi thứ bên cạnh tôi dưới sự dẫn dắt của tên điên. Những thứ tôi cần đều nằm ở vị trí tôi có thể lấy được, khiến tôi cũng phải tự hỏi phải chăng là hai người này thật sự rất có năng lực. Và 40 phút trước khi phát sóng, một staff đã đến phòng chờ của tôi.

“PD nói là bên cậu vẫn chưa đưa câu hỏi và đáp án nên bảo tôi đến lấy ạ.”

Cậu ta liên tục nhìn đồng hồ vì không còn thời gian và nhiều lần hối thúc tôi khẩn trương. Giám đốc bước ra trước.

“Tôi nghe nói câu hỏi có thể tự viết tay trên thẻ mà tổ chế tác đưa cho chúng tôi mà. Chúng tôi cũng đã xác nhận độ phù hợp của nội dung với PD rồi. Vậy thì tại sao còn phải đưa riêng nữa vậy?”

“Câu hỏi và đáp án phải được chiếu trên sóng bằng phụ đề nữa ạ, nên chúng tôi còn phải chuyển chúng cho đội làm phụ đề trước. Xin hãy mau lên đi ạ.”

À, đội làm phụ đề. Giám đốc nhìn lại tôi rồi hỏi. Cậu muốn thế nào? Còn làm sao nữa, họ nói là cần phụ đề.

“Vấn đề là tôi chỉ có một người thôi. Viết hết ra sẽ mất nhiều thời gian đấy ạ?”

“Vậy ít nhất hãy đưa tôi đáp án đi. Xin hãy nhanh lên.”

Lại thúc giục. Tôi nhớ lại đáp án và định viết ra giấy. Nhưng đã bị chặn lại ngay từ câu số 1. Thấy tôi cầm bút bi mà không di chuyển, staff vội hỏi.

“Sao vậy?”

“… tôi không biết đáp án.”

Vâng? Ở phía sau staff đang kinh ngạc còn có giám đốc và ông quản lý nhìn tôi như không thể ngờ được. Không phải cậu nghĩ mình bị ngốc ngoài sức tưởng tượng đấy chứ?

“Làm sao có thể đặt ra câu hỏi khó đến nỗi bản thân cậu còn không biết đáp án được hay thế nhỉ. Bất ngờ thật đấy?”

“Đúng thật là một cú lật ngược tình thế không thể lường trước được đó ạ, thưa quản lý.”

Cả hai cứ thế khen ngợi tôi. Biểu cảm của staff trở nên càng gấp gáp.

“Toàn bộ các đáp án cậu đều không biết luôn sao?”

“Tôi chỉ không biết câu 1 và câu 3 thôi ạ.”

Câu 3 đến cái đề là gì tôi còn chẳng biết. Tên điên chưa nói cho tôi biết đề câu 3 là gì.

“Vậy cậu cứ ghi số câu còn lại rồi đưa cho tôi nhé. Tôi phải đi thật nhanh trước khi cổ họng mình bị cắt phăng đây này.”

Trước lời hối thúc đó, tôi viết đáp án những câu còn lại rồi truyền cho anh ta. Anh ta cầm lấy tờ giấy đáp án như giật đi rồi chạy ào ra khỏi phòng chờ. Không lâu sau đó, người nắm giữ số mệnh cổ họng của staff đã bước vào. Là PD Shin.

“Cậu trông không có vẻ gì là căng thẳng dù sắp phải phát sóng trực tiếp nhỉ? Haha, tôi đến để cổ vũ tinh thần cho cậu đây.”

Ông ta xuất hiện rồi lảm nhảm linh tinh cái gì đó, ra hiệu bằng tay với tôi.

“Cậu Lee Taemin, mượn chút thời gian của cậu nhé. Tôi có vài chuyện muốn nói về buổi phát sóng trực tiếp, sẽ xong ngay thôi.”

Là chuyện gì? Tôi đi theo ông ta qua dãy hành lang và đi vào một căn phòng nọ. Vừa bước vào phòng, tôi đã thấy có điềm chẳng lành. Vì đây là căn phòng mà tôi đã từng bị Jung Eui-chul uy hiếp.

“Mời ngồi.”

PD Shin đứng yên và chỉ vào cái ghế phía đối diện.

“Còn 26 phút nữa là phát sóng rồi. Thế nào, cậu nghĩ mình sẽ thắng trận đấu này chứ?”

“Tôi không biết ạ.”

“Cậu không muốn thắng sao?”

“Điều hiển nhiên như vậy còn cần phải hỏi sao ạ?”

Để xem nào, ông ta nở nụ cười tinh quái và nhún vai.

“Tôi chỉ tò mò không biết điều hiển nhiên đó sẽ cấp bách đến mức nào thôi. Nếu cậu muốn, tôi có thể biến điều mà cậu hiển nhiên là muốn đó thành hiện thực.”

Tôi chỉ nhìn chằm chằm vào đối phương thay vì đáp lại. Rốt cuộc ông ta đang nói về cái gì vậy? Tâm trạng khó chịu nhưng tôi không thể lỗ mãng tức giận được nên chỉ im lặng. PD Shin đảo đôi mắt bóng loáng như dầu mỡ và khẽ bật cười.

“À, thôi nào. Cậu không thể hiểu ngay được à? Như cậu đã biết đấy, tôi là người làm thuê ngoài (outsource). Nói cho chính xác thì đây là sản xuất của tôi. Và chương trình lần này phải thành công thì tôi mới có thể trả lương cho mấy đứa trẻ làm việc mà chưa được trả xu nào trong vài tháng tôi quản lý chúng. Vậy mà, hôm nay đài truyền hình lại nói là nếu không đạt được tỷ lệ người xem mong muốn thì sẽ không thể trả đúng số tiền đã thoả thuận? Đúng là thích chọc điên người khác. Mà, cho dù có chửi thề bao nhiêu lần với đài truyền hình thì cũng chẳng có tác dụng gì cả. Kể cả có không nhận được tiền thì tôi cũng chỉ đành khóc lóc như ăn phải mù tạt để giành được công việc tiếp theo thôi. Nhưng nếu vậy thì vấn đề sẽ chuyển qua mấy đứa trẻ, bọn chúng sẽ phải nhịn đói mất. Cậu hiểu những gì tôi đang nói bây giờ chứ?”

“Không ạ.”

“Ý tôi là cậu Lee Taemin hãy cứu lấy mấy đứa trẻ đó. Thay vào đó, cậu Lee Taemin sẽ giành được chiến thắng đúng như cậu mong muốn.”

“…”

“Cậu đã đưa đáp án cho chúng tôi rồi phải không? Bây giờ trong túi tôi đang có đáp án bên phía Chae Do-sang. Nếu cậu Lee Taemin thấy ổn, tôi sẽ đưa cho cậu ngay.”

Tôi tưởng ông là một người không khuất phục trước áp lực bên ngoài vì chương trình mà nhỉ. Nhưng xem ra lại là một người quỳ gối ngay trước mặt tiền tài. Tôi lắc đầu.

“Tôi không có tiền.”

“Tiền ấy à, quản lý road của cậu có rất nhiều tiền mà.”

“Đó không phải là tiền của tôi.”

“Cái này sao lại nói thế được. Chỉ cần cậu Lee Taemin nói một câu thôi là cậu Yoon Jay sẽ sẵn sàng đưa ra hàng tỷ won cho cậu ngay mà. Tất nhiên, chỉ cần vài trăm triệu won là được, nên cậu không có gì phải thấy áp lực đâu.”

“PD hiểu nhầm rồi ạ. Cho dù tôi có nhờ vả thì Yoon Jay cũng sẽ không đưa tiền cho tôi đâu. Dĩ nhiên là tôi cũng không có ý định nhờ vả. Và nếu PD đã nói xong rồi, tôi xin phép.”

“Này, cậu Lee Taemin.”

Tôi đang định đứng dậy thì PD Shin gọi lại và mỉm cười lần nữa.

“Cũng quá không biết điều rồi đấy. Cậu nghĩ là mình nhận được nhiều sự yêu thích từ chương trình là vì cậu đã làm tốt sao? Tuyệt đối không phải. Là nhờ tôi. Là tôi trải nền đường cho cậu có được sự nổi tiếng. Nói cách khác, tôi lắc tay một cái là bao danh tiếng của cậu sẽ rơi hết xuống đáy thôi. Có khi sau này sẽ không bao giờ được bước chân vào giới này nữa đâu.”

“PD cũng không biết gì cả đấy ạ.”

“Sao?”

“Loại uy hiếp đó. Ông nghĩ ông là người duy nhất cảnh cáo tôi như vậy thôi à? Nghe quá nhiều lần nên giờ tôi chán lắm rồi.”

Tôi đứng dậy khỏi ghế ngồi. Tôi nghĩ là mình chẳng còn gì khác để nói nữa, nhưng rồi lại nghe thấy giọng ông ta vang lên lần nữa ở phía sau khi tôi rời đi. Nhưng không phải là nói với tôi. Là nói với ai đó trên điện thoại.

“À, cậu Jung Eui-chul. Bây giờ chúng tôi sẽ đưa đáp án lấy được từ phía cậu Lee Taemin đến phòng chờ của cậu Chae Do-sang.”

Tôi quay đầu lại. PD Shin đang gọi điện thoại đã nhìn tôi và mỉm cười.

“Trận đấu câu đố lần này sẽ thú vị lắm đây.”

Rate this post
Back to top button